Chính trong hoàn cảnh ấy, nơi sự khắc nghiệt của đất trời và cuộc sống đã tôi rèn trong anh một ý chí không khuất phục. Những bữa cơm đạm bạc, những đêm dài mẹ thức khâu vá, những lời động viên thầm lặng của cha đã khắc sâu vào tâm hồn non trẻ ấy bài học về sự kiên cường và lòng biết ơn. Anh không chỉ học cách làm việc cật lực mà còn hình thành nên tính cách chan hòa, thơm thảo và yêu lao động. Anh luôn sẵn lòng chia sẻ từng nắm khoai, củ sắn với những người bạn cùng cảnh ngộ, những đứa trẻ nghèo khó cùng anh bám trụ nơi đồng ruộng. Tình yêu thương, sự đồng cảm với những mảnh đời vất vả đã chảy trong huyết quản anh từ thuở ấu thơ. Dù cuộc sống lam lũ, anh vẫn ôm ấp một khát vọng cháy bỏng: được học hành và thay đổi số phận. Mỗi tối, sau những giờ phút vật lộn với đồng áng, anh lại miệt mài bên trang sách, dưới ánh đèn dầu leo lét. Sự nỗ lực phi thường ấy đã được đền đáp.

Khi kết thúc cấp 3, anh đỗ vào nhiều trường cao đẳng, đại học ở Hà Nội. Thế nhưng, thay vì chọn những ngành thời thượng, anh lại quyết định theo học ngành Ngân hàng. Anh tin rằng, con đường này sẽ giúp anh không chỉ thay đổi cuộc đời mình mà còn có thể trở thành người sẻ chia, giúp đỡ được nhiều mảnh đời khó khăn hơn trong tương lai. Khi bước chân vào ngưỡng cửa đại học, nơi phồn hoa đô thị hoàn toàn khác biệt với làng quê nghèo khó, anh không như những bạn bè cùng trang lứa chỉ tập trung vào việc học. Cuộc sống nơi thành phố buộc anh phải làm thêm đủ việc để trang trải, chủ yếu là đi gia sư. Mỗi đồng tiền kiếm được không chỉ để lo cho bản thân mà còn để gửi về phụ giúp gia đình.
Thế nhưng, chính những năm tháng vất vả ấy lại mang đến cho anh những điều quý giá hơn cả tiền bạc. Đó là những mối quan hệ tuyệt vời, những cơ hội hiếm có để gặp gỡ và học hỏi từ các nhân sĩ, trí thức tiêu biểu. Những cuộc trò chuyện, những buổi gặp mặt đã mở mang tầm nhìn, nuôi dưỡng những khát vọng lớn lao trong anh. Quan trọng hơn, anh đã tận mắt chứng kiến và cảm nhận được sự phân biệt rõ ràng giữa các tầng lớp lao động nơi thành phố. Điều đó càng hun đúc trong anh lòng bao dung, sự sẻ chia sâu sắc hơn nữa với những người cùng cảnh ngộ, những người vẫn ngày đêm vất vả mưu sinh giữa chốn phồn hoa.
Với kết quả học tập xuất sắc cùng với vốn tiếng Anh bồi và những mối quan hệ rộng mở có được từ những năm tháng vừa học vừa làm, sau khi tốt nghiệp, anh nhận được lời mời làm việc từ một tập đoàn nước ngoài với mức lương hấp dẫn. Đây là cơ hội mà bao nhiêu người mơ ước để đổi đời, nhưng bất ngờ thay, anh lại kiên quyết từ chối. Anh chọn ở lại Hà Nội, tiếp tục con đường học tập và làm việc, nhưng không phải vì tiền bạc hay danh vọng. Chính việc lựa chọn gắn bó với Hà Nội, nơi tụ hội của trí thức và văn hóa, đã mang đến cho anh một cơ hội vô giá: được gặp gỡ Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Giáo sư Vũ Khiêu và đặc biệt là nhà báo Đỗ Phượng.
Nhà báo Đỗ Phượng, với tài năng và kinh nghiệm sâu rộng, đã trở thành một người định hướng, một người thầy, và hơn thế nữa, một người cha đỡ đầu của anh. Ông không chỉ chia sẻ những kiến thức nghề nghiệp, những bài học xương máu trong làng báo, mà còn dẫn dắt, giúp đỡ anh trong mọi công việc và cả những quyết định quan trọng trong cuộc sống. Chính sự dìu dắt của nhà báo Đỗ Phượng đã giúp anh vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất, định hình con đường và lý tưởng sống của mình. Anh tin rằng, đây chính là môi trường lý tưởng để anh học tập, trưởng thành và tích lũy những giá trị vô hình không gì sánh được. Anh muốn được thấm nhuần trí tuệ, đạo đức và nhiệt huyết từ những bậc tiền bối, để tự hoàn thiện bản thân, chuẩn bị cho sứ mệnh lớn lao hơn trong tương lai.
Anh dấn thân vào nghiệp báo, bắt đầu hành trình đầy thử thách từ những phòng biên tập nghi ngút khói thuốc. Ngòi bút của anh, dần dà, trở nên sắc bén đến lạnh lùng, không ngại xoáy sâu vào những góc khuất, những vấn đề gai góc của xã hội. Từ những đại án môi trường bị che giấu, đến những số phận nhỏ bé bị bỏ quên ở các làng quê hẻo lánh, những phóng sự điều tra của anh hé lộ sự thật, đôi khi, khiến người ta phải rùng mình. Anh đào sâu, phân tích, và bằng ngôn từ của mình, anh phơi bày những mảng tối mà không ai dám chạm tới. Trong suốt chặng đường đầy biến động ấy, không ít lần anh phải đối mặt với áp lực, thậm chí là những lời đe dọa thù hằn khi động chạm đến những lợi ích nhóm. Nhưng tinh thần kiên cường được tôi luyện từ tuổi thơ gian khó, cùng với sự hướng dẫn của những bậc thầy lớn, đã giúp anh vững vàng.
Anh nhận ra rằng, dù con đường anh chọn không trải hoa hồng, nhưng đó lại là con đường dẫn anh đến gần hơn với mục tiêu sống ý nghĩa: phụng sự xã hội, làm cầu nối giữa tri thức và cuộc sống, giữa những chính sách vĩ mô và thực tiễn đời sống của người dân. Cuộc đời anh, quả thực, không giống như một con đường thẳng tắp mà là một chuỗi những thử thách và biến cố không ngừng. Từ những ngày tháng miệt mài học tập ở đại học, rồi cao học, và cả con đường nghiên cứu sinh đầy gian nan, anh đã phải trải qua rất nhiều công việc khác nhau. Có những công việc, tưởng chừng như là bệ phóng, nhưng lại đánh cắp đi của anh rất nhiều ước mơ, khát vọng và cả những thành tựu ban đầu. Và rồi, trong những vòng xoáy cuộc đời, trong sự thiếu tỉnh táo và kinh nghiệm, anh đã phải trả một cái giá rất đắt. Đó là sự sụp đổ trong việc làm ăn kinh tế, một cú vấp ngã đau đớn đã lấy đi của anh không chỉ tiền bạc mà còn cả những khát vọng, những hoài bão, và cả hành trình chinh phục những đỉnh cao mà anh hằng mơ ước. Khoảnh khắc ấy đã buộc anh phải mất thời gian, phải lùi lại trên con đường đã chọn. Đây cũng chính là những trăn trở sâu sắc nhất trong cuộc đời anh, những vết sẹo tinh thần khó phai mờ. Và trong những lúc tưởng chừng như gục ngã, chính nhà báo Đỗ Phượng là người đã luôn ở bên, chia sẻ, nâng đỡ, giúp anh đứng dậy và tiếp tục bước đi.
Đặc biệt, trong những năm tháng làm việc và học hỏi không ngừng, anh đã may mắn có cơ hội được tiếp xúc với Đại tướng Võ Nguyên Giáp và nhiều đồng chí thân thiết cùng thời với ông. Khoảng thời gian vô cùng quý giá ấy đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn và định hình tầm nhìn của anh. Từ những lời dạy bảo giản dị mà uyên thâm, đến những việc làm luôn “Dĩ công vi thượng” của Vị tướng huyền thoại, anh đã học được bài học về lòng yêu nước, sự tận hiến và tầm quan trọng của việc phụng sự nhân dân. Những trải nghiệm ấy không chỉ là tài sản tinh thần vô giá mà còn là kim chỉ nam cho mọi hành động và quyết định của anh sau này.
Thế nhưng, cuộc đời anh còn là chuỗi những ngày lận đận, những cuộc chiến không ngừng nghỉ với sự cô độc. Không phải lúc nào anh cũng tìm thấy tiếng nói chung, tìm thấy sự sẻ chia thật sự trong suốt hành trình đơn độc ấy. Anh từng có những khoảnh khắc hạnh phúc tột cùng bên những đứa con thân yêu, những mối tình và những người bạn tri kỷ. Nhưng cũng giống như hành trình mưu sinh đầy thử thách, những mối quan hệ ấy cũng có những vấp ngã, những đau đớn buộc anh phải chấp nhận sự thật nghiệt ngã, mà không phải ai cũng đủ dũng cảm đón nhận. Anh đã nếm trải đủ hương vị của sự chia ly và mất mát, của những đêm dài một mình đối diện với bóng tối của sự cô độc, khao khát một tâm hồn đồng điệu.
Và rồi, khi tưởng chừng như mọi cánh cửa đều khép lại, một ngày kia, giữa những bộn bề của cuộc sống và những vết sẹo của quá khứ, anh gặp một người nghệ sĩ, một hình bóng mà anh đã từng mơ ước từ lâu. Hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy tiếng nói chung, tìm thấy con đường chung để bước tiếp. Từ đây, họ bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới, nơi anh tìm lại được sự cân bằng, phát triển cả về vật chất lẫn tinh thần. Cuộc sống của anh bỗng chốc rực rỡ những gam màu thân thiện, ấm áp, cho phép anh được hiện thực hóa những điều tốt đẹp, những ước mơ ấp ủ, những giá trị anh từng suy nghĩ và muốn sẻ chia với cuộc đời.
Sau tất cả, anh tự hào là một nhà báo chân chính, một người đã được trải nghiệm sâu sắc mọi góc cạnh của cuộc sống, từ ngọt bùi đến đắng cay. Chính những chuyến đi, những cuộc gặp gỡ, những câu chuyện đời thường và cả những biến cố tưởng chừng như không thể vượt qua, đã tôi luyện anh. Anh hiểu rằng, nếu không có những khó khăn, những vấp ngã, những thử thách ấy, thì những trang viết, những bài báo, những dòng tin của anh sẽ trở nên vô hồn, thiếu sức sống. Mỗi câu chữ giờ đây là cả một sự sẻ chia chân thành, là cả một tấm chân tình từ trái tim anh. Anh luôn tự hào về hành trình đã qua, về chính cuộc đời làm báo của mình với những kỷ niệm khó quên, những bài học vô giá đã cho anh sự trưởng thành viên mãn, sự từng trải sâu sắc và một bản lĩnh thép để vững vàng bước tiếp trên một cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, thử thách phía trước. Nhưng ở đó, giờ đây, anh tìm thấy những trái ngọt, những thành công xứng đáng và sự ghi nhận trân quý từ cộng đồng, từ những người đã luôn dõi theo và tin tưởng vào anh.
Và trong những khoảnh khắc tĩnh lặng của hiện tại, anh lại hồi tưởng về cội nguồn, về những ân nghĩa sâu nặng đã làm nên con người anh ngày hôm nay. Anh tri ân sâu sắc tới người mẹ hiền, với những giọt mồ hôi tảo tần và tình yêu thương vô bờ bến đã nuôi dưỡng anh khôn lớn. Anh tri ân người cha khắc khổ, với đôi vai gầy và sự kiên định đã truyền cho anh nghị lực phi thường. Anh tri ân những người thân trong gia đình, đã luôn là điểm tựa vững chắc trong mọi thăng trầm. Và đặc biệt, anh khắc cốt ghi tâm công ơn của nhà báo Đỗ Phượng, cùng những vị lão thành cách mạng, những nhân sĩ trí thức lỗi lạc đã dìu dắt, chỉ lối cho anh trên bước đường gian nan. Và không thể thiếu trong dòng cảm xúc tri ân đó là những người thầy, người cô, những người bạn, người đồng nghiệp và đối tác chân thành trong suốt những hành trình anh đã đi qua. Chính những lòng tri ân sâu sắc ấy tiếp tục thôi thúc anh, không ngừng rèn luyện ngòi bút của mình, phấn đấu không ngừng nghỉ cho những dòng tin, những bài viết ngày một sắc sảo, ngày một chân thực, và ngày một sẻ chia nhiều hơn với cộng đồng, với mong muốn góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, đúng như khát vọng mà anh đã ấp ủ ngay từ thủa thiếu thời./.