
Hương sinh ra tại thôn Đa Bút, xã Minh Tân (nay là xã Biện Thượng), tỉnh Thanh Hóa – vùng đất yên bình với ruộng đồng bát ngát, nhưng cuộc sống nơi đó chưa bao giờ dễ dàng. Là chị cả trong một gia đình có ba chị em, Hương sớm thấu hiểu thế nào là thiếu thốn, thế nào là hy sinh thầm lặng của cha mẹ. Bố mẹ em sức khoẻ yếu, công việc đồng áng khi nắng khi mưa, khi mùa được mùa mất. Gánh nặng cơm áo và tương lai của ba chị em dường như luôn là một nỗi canh cánh trong lòng cô gái nhỏ.
Nhưng cũng từ mảnh đất ấy, một ước mơ được nhen nhóm – ước mơ trở thành cô giáo. Không phải vì nghề giáo là ổn định, mà vì với Hương, đó là cách em có thể trao lại điều mà chính em từng nhận được: tri thức, lòng tin, và sự sẻ chia.
Năm 2022, khi cả nước bước vào kỳ thi THPT Quốc gia đầy áp lực, Hương âm thầm ôn luyện, tự học trong điều kiện còn nhiều thiếu thốn. Kết quả em đạt được – 28.5 điểm khối C00 – không chỉ là con số, mà là bước ngoặt, là cánh cửa mở ra một hành trình mới. Em trúng tuyển vào chuyên ngành Sư phạm Ngữ văn, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội – ngôi trường em từng ngước nhìn như một ước mơ xa xôi.
Ba năm trôi qua nơi giảng đường là ba năm em sống trong sự kiên trì. Cuộc sống sinh viên với Hương không chỉ là những giờ lên lớp, mà còn là những buổi dạy thêm kéo dài đến tối muộn, là những lần thức khuya hoàn thành bài tập sau một ngày học tập và làm việc bền bỉ. Em không chỉ học để qua môn – em học để khẳng định mình, để trau dồi từng chút một cho hành trình làm nghề sau này.
Hiện tại, kết quả học tập của em đang ở loại Xuất sắc – một thành tích đáng ngưỡng mộ, nhưng ít ai biết phía sau đó là những ngày không dám ốm, không dám nghỉ, là những bữa ăn vội và cả những giọt nước mắt khi nhớ nhà. Nhưng khi được hỏi, em chỉ mỉm cười:
“Em không cho phép mình gục ngã, vì em biết mình đang không đi một mình. Gia đình, thầy cô, những người tin tưởng em – tất cả đều là điểm tựa.”

Hương đặc biệt nhắc đến một người cô – giáo viên tại nơi em đang làm việc – người đã đồng hành, dìu dắt em như một người thân trong gia đình. Những lần khó khăn về tài chính, những lúc hoang mang về tương lai, người cô ấy luôn ở đó, lắng nghe, khuyên nhủ, tiếp thêm cho em sức mạnh để bước tiếp.
Giờ đây, khi chuẩn bị bước vào năm cuối, Hương đã có cho mình một định hướng rõ ràng: thực hiện khoá luận tốt nghiệp, hoàn thành chương trình học sớm và chính thức bước vào hành trình làm nghề giáo. Không còn là mơ ước xa vời, giấc mơ đứng lớp giờ đây đã ở rất gần.
Em nói, bản thân muốn trở thành một người giáo viên không chỉ giỏi chuyên môn, mà còn vững vàng về đạo đức, tinh tế trong nhân cách – để có thể ảnh hưởng tích cực đến học trò.
“Em mong các em học sinh nhìn thấy hình ảnh của mình trong em – cũng từng nghèo, từng sợ hãi, từng hoang mang – nhưng rồi đã vượt qua, chỉ bằng niềm tin và sự cố gắng mỗi ngày.”

Nguyễn Thu Hương không phải là một cái tên nổi bật trên mạng xã hội. Nhưng chính sự lặng lẽ, tinh tế và bền bỉ ấy lại khiến em trở nên đặc biệt. Ở em là hình ảnh của một thế hệ trẻ biết ước mơ, biết sống tử tế, và biết trân trọng từng cơ hội được học, được lớn lên.
Câu chuyện của Hương không chỉ là hành trình vượt khó. Đó là hành trình gieo mầm – từ những trang sách nhỏ ở quê nhà, đến giảng đường đại học, và sắp tới là bục giảng của những ngôi trường nơi em sẽ đứng. Ở đó, sẽ có những học trò được truyền cảm hứng, không chỉ từ bài giảng, mà từ chính câu chuyện của người cô giáo từng vượt qua gian khó để đến được ngày hôm nay.