Ngày độc lập, niềm vui đoàn tụ mang lại cho nhiều người những giọt nước mắt hạnh phúc. Thế nhưng, liệu chúng có thể nào so sánh với giọt nước mắt của người mẹ khóc con chết trận, hay hình ảnh người vợ gục ngã bên ngôi mộ chồng? Còn đâu đó, có cả những giọt nước mắt sợ hãi của đứa trẻ ngơ ngác trước cảnh tượng khủng khiếp mà chúng từng chứng kiến? Những nỗi đau này vẫn ám ảnh, không dễ dàng để quên.

Thực tế, những nước mắt ấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nhiều hơn nữa là những giọt nước mắt tự đáy lòng dành cho những điều mà chiến tranh đã để lại. Đó là những ký ức đau thương, là những vết thương lòng không thể nào chữa lành. Nỗi đau ấy không chỉ thuộc về quá khứ mà nó còn tiếp diễn lại cho thế hệ hiện tại và tương lai. Chiến tranh đã qua đi, nhưng cuộc sống vẫn còn những hệ lụy mà nhiều người phải gánh chịu.
Nỗi đau chiến tranh, một ngọn lửa chưa bao giờ tắt, vẫn rực cháy trong trái tim những người đã trải qua. Đó là một nỗi đau không có hồi kết, tiếp tục vang vọng qua những thế hệ. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống không chỉ là kỷ niệm, mà còn là tiếng nói của lịch sử, là lời nhắc nhở rằng hòa bình không chỉ là sự ngừng bắn, mà còn đòi hỏi chúng ta phải chữa lành những vết thương mà chiến tranh để lại. Điều đó cho chúng ta thấy rõ hơn giá trị của hòa bình, trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống thanh bình và lên án chiến tranh, đau thương và đổ vỡ!