Nhà thơ Nguyễn Phan Hách (13/1/1942 - 21/4/2019) sinh tại làng Mão Điền, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, là nhà thơ, nhà văn, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam (1978). Sau khi tốt nghiệp sư phạm, ông đi dạy học một thời gian rồi về Ty Văn hoá Hà Bắc làm cán bộ sưu tầm nghiên cứu văn hoá dân gian. Một thời gian sau chuyển về biên tập thơ ở tuần báo Văn nghệ. Năm 1977 làm cán bộ biên tập ở NXB, rồi làm Giám đốc NXB Hội Nhà văn. Từ năm 2008, ông làm giám đốc NXB Dân Trí.
Một số tác phẩm nổi tiếng của ông: Người quen của em (1981); Gương mặt (1997); Vườn hoa cổng ô (1974); Tổ chim sẻ (1978); Sau những cách xa (1984); Quà tặng của thiên nhiên (1985); Khớp ngựa ô (1987); Vị đắng trên môi (1988); Hoa hoàng lan (1995); Tan mây (1983); Mê cung (1990); Người đàn bà buồn (1994); Tình đùa; Tiểu thuyết Cuồng Phong; Làng Quan Họ quê tôi; Hoa sữa; Đường đi Sa Pa; Một miền đất nước (1978)
Truyện ngắn đầu tiên được in trên báo Văn nghệ năm 1958 (lúc đang học lớp 5). Ông đã từng nhận giải thưởng do tuần báo Văn nghệ tổ chức thi các năm 1969 và 1974. Giải thưởng truyện rất ngắn của tạp chí Thế giới mới năm 1994.