
Hành trình đi qua những ngày khắc nghiệt nhất của cuộc đời
Ít ai biết rằng, trước khi tìm được lối đi cho tâm hồn, chị Vũ Nhài đã phải trải qua những ngày tháng kiệt quệ đến mức chỉ cần nhắm mắt là nước mắt rơi xuống. Công việc dồn dập, gia đình nhiều áp lực, sức khỏe suy giảm… Tất cả như những lớp sóng chồng lên nhau.
Có thời điểm chị vừa làm việc xong đã gục xuống bàn. Có những đêm chị thức trắng đến sáng, tim nặng trĩu bởi cảm giác bất lực.
Trong khi đó, xung quanh lại là sự đàm tiếu, chê cười, những lời nói vô tâm khiến vết thương càng sâu. Không một ai động viên, không một bàn tay chìa ra. Mọi bước đi, chị đều tự mò mẫm, tự đứng dậy.
“Những quãng thời gian khó khăn nhất, con không có một lời động viên. Nhưng chính khoảng trống đó dạy con phải tự mạnh mẽ mà lớn lên” – chị tâm sự.
Nhưng điều đáng quý ở chị là:
Khi cuộc đời đối xử nghiệt ngã, chị không cay nghiệt lại.
Chị chọn cách sống hết lòng với từng mối quan hệ, không oán trách người rời đi, không níu kéo điều không thuộc về mình.
“Có duyên trăm phương vẫn gặp. Người không nợ gặp gỡ rồi cũng chia xa” – chị nói.

Nghe theo trái tim – bước vào con đường đạo
Đúng vào lúc chị tưởng như không thể đi tiếp, những giấc mơ lạ bắt đầu xuất hiện. Trong mơ, chị thấy bóng người phụ nữ khoác áo đỏ thêu vàng nhìn chị bằng ánh mắt hiền từ. Không lời nói nhưng đầy ấm áp.
Khi đi ngang những nơi có gian thờ, tim chị đau nhói như có ai gọi. Và dù chưa hiểu, chị biết rằng lòng mình đang được dẫn dắt.
Một lần theo lời khuyên của người quen, chị tìm đến một ngôi đền để cầu an. Vừa đặt chân vào điện chính, khói hương nhẹ bay, tiếng trống đền vang xa như chạm đến phần sâu nhất của tâm hồn. Chị bật khóc mà không rõ vì sao.
Người thầy đền khẽ nói:
“Con có căn số. Khi con mệt, Người gọi con về.”
Từ giây phút ấy, mọi mất mát trong đời chị dường như có lời giải.

Không phải bốc đồng, không phải chạy theo cảm xúc, việc trình đồng với chị là một hành động nghiêm túc và đầy suy ngẫm. Trước lễ trình, chị lặng lẽ chuẩn bị từng lễ phục, từng nén hương. Khi khoác lên mình áo Thánh, chị rưng rưng:
“Con cảm ơn Mẹ đã không quên con.”
Từ đó, chị như tìm thấy điểm tựa mới. Sức khỏe ổn định hơn, tâm an hơn, niềm tin lớn hơn. Và đặc biệt, chị nhận ra mình có một trách nhiệm:
Góp phần hoằng khai Đạo Mẫu – lan tỏa những giá trị đẹp của tín ngưỡng bản địa.
Cơ hành: Những thử thách khắc nghiệt trên đường tu đạo
Người có căn số không đơn thuần chỉ tu. Họ trải qua “cơ hành” – những thử thách mà dân gian tin rằng Thánh dành để thử lòng:
• Cơ tiền – mất mát tài lộc
• Cơ tình – đổ vỡ duyên phận
• Cơ sức khỏe – bệnh không ra bệnh
• Cơ tâm – rối loạn tinh thần
• Cơ tổng hợp – khổ đủ đường
Với chị Vũ Nhài, những thử thách này không làm chị sợ hãi. Ngược lại, chúng giúp chị càng hiểu Đạo hơn, càng biết phải sống đúng hơn.
Đạo mẫu – Một di sản tâm linh cần được hiểu đúng
Ngày nay, nhiều người chưa hiểu rõ về Đạo Mẫu nên dễ đánh đồng với mê tín. Một phần vì kinh sách thất lạc qua thời chiến, nhiều nghi lễ truyền miệng còn thiếu sót. Một phần vì mạng xã hội đôi khi làm hình ảnh Đạo Mẫu bị bóp méo bởi những trường hợp lệch chuẩn.
Thế nhưng UNESCO đã công nhận “Thực hành tín ngưỡng thờ Mẫu Tam Phủ của người Việt” là di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại vào ngày 1 tháng 12 năm 2016.
Đạo Mẫu là biểu tượng của văn hóa thờ phụng những người có công với đất nước, là giá trị bản sắc chứ không phải mê tín.
Sứ mệnh Hoằng Khai Đạo Mẫu – Ngọn lửa mà chị không bao giờ buông bỏ

Dù biết con đường này đầy khó khăn, chị Vũ Nhài vẫn kiên định.
Bởi với chị:
“Người có Đạo trong tâm thì luôn đủ sức bước tiếp, dù Thánh thử thách có khắt khe đến đâu.”
Chị mong muốn được lan tỏa sự hiểu biết đúng đắn, giúp thế hệ trẻ hiểu rằng Đạo Mẫu là một phần của văn hóa Việt – là nơi nâng đỡ tâm hồn, là nơi dạy con người sống thiện, sống có trước sau.
Và hành trình ấy – đối với chị – chỉ mới bắt đầu.