Quảng cáo #38

Nguyễn Phương Linh – Nữ sinh viên Ngoại giao và hành trình trưởng thành từ những bước đi lặng lẽ

Dù chưa từng coi mình là người nổi bật, Nguyễn Phương Linh – sinh viên song bằng ngành Quan hệ quốc tế và Truyền thông quốc tế tại Học viện Ngoại giao – vẫn âm thầm tiến về phía trước bằng những bước đi kiên trì và đầy tự trọng. Hành trình trưởng thành của cô không ồn ào, nhưng đủ lặng để thấm, đủ bền để đi xa – như một lời nhắc dịu dàng rằng: đôi khi, chính sự lặng lẽ lại nuôi lớn những giấc mơ bền vững nhất.

Một hành trình không có ngày nghỉ

Có những người trẻ chọn con đường ngắn hơn, dễ thở hơn. Cũng có những người, từ rất sớm, đã tự nguyện bước vào lịch trình không có khoảng trống – nơi ngày bắt đầu lúc 5h sáng và chỉ khép lại khi đồng hồ chạm 8 giờ tối. Nguyễn Phương Linh – cô sinh viên 20 tuổi ngành Quan hệ quốc tế, đồng thời theo học song bằng Truyền thông quốc tế tại Học viện Ngoại giao – là một trong số đó. Không phải để trở thành người giỏi nhất, mà chỉ đơn giản là để đi đến tận cùng những gì mình đã chọn. Học cả tuần. Dậy từ mờ sáng. Mỗi ngày hai lượt xe buýt, hơn 24 cây số cho mỗi lần đến lớp. Lúc ấy, không ai chờ đợi thành tích. Cô chỉ tự nhắc mình: nếu đã chọn, thì cố gắng xứng đáng với lựa chọn đó. Không có ai đứng vỗ tay cho bạn khi bạn kiên trì. Không ai đo đếm được từng chuyến xe dậy từ tờ mờ sáng, từng bữa trưa vội ở thư viện, từng chiều tan học trong mưa mà vẫn ngồi lại để hoàn tất một bản thuyết trình nhóm. Nhưng chính những điều nhỏ bé ấy, lặp đi lặp lại, đã tạo nên một hành trình. Không hào nhoáng, nhưng bền bỉ.

7a5f894da1ed16b34ffc-1751359939.jpg
86237b0348a2fffca6b3-1751357646.jpg
Nguyễn Phương Linh - sinh viên ngành Quan hệ quốc tế và Truyền thông quốc tế Học viện Ngoại giao.

Từ ghét sử đến yêu ngoại giao

Ban đầu, Linh không nghĩ mình sẽ học được ngành này lâu. Lịch sử, chính trị, ngoại giao – tất cả từng là thứ quá xa lạ, thậm chí từng là nỗi sợ. Cô vẫn nhớ những năm phổ thông, môn Sử khiến mình cảm thấy hụt hơi giữa những dòng sự kiện. Những bài kiểm tra trôi qua với tâm trạng lo lắng, đôi khi là thất vọng. Cô thích học ngôn ngữ, yêu thích sự biểu đạt cảm xúc, nên với những gì khô khan như cột mốc, chiến lược, học thuyết – cô cảm thấy bản thân như một kẻ ngoài cuộc.

Thế nhưng khi bước chân vào giảng đường đại học, mọi thứ dần thay đổi. Không ai ép cô phải yêu sử, nhưng cách thầy cô giảng bài, cách cả một giai đoạn chiến tranh hiện lên như một câu chuyện sống động, đã khiến cô bắt đầu nhìn nhận mọi thứ khác đi. Mỗi bài học không còn là những ghi nhớ buộc phải học thuộc, mà là những lát cắt con người, những lựa chọn chính trị, những biến động thế giới tác động đến từng số phận. Cô nhận ra rằng lịch sử không chỉ là chuyện cũ, mà là điều giúp ta hiểu hiện tại – và không bỏ lỡ tương lai.

Từ chỗ mù mờ, Linh học cách phân tích chính sách đối ngoại, đọc được ý nghĩa sau một tuyên bố ngoại giao, hiểu vì sao một quốc gia lại chọn “im lặng” hay “lên tiếng” vào thời điểm then chốt. Những chủ đề từng khiến cô sợ hãi – như chiến tranh lạnh, ngoại giao thời chiến, hay các học thuyết IR – dần trở nên quen thuộc. Không phải vì cô giỏi, mà vì cô không bỏ cuộc. Bằng sự kiên trì học lại từ đầu, chấp nhận mình yếu ở đâu và từ tốn bù đắp từng khoảng trống, cô bắt đầu thấy mình đang bước vào thế giới này không còn bằng cảm giác dè dặt, mà bằng sự hiểu biết và kết nối.

cc1903913030876ede21-1751359235.jpg
Phương Linh và nhóm sinh viên Ngoại giao chụp hình cùng Nhà báo Bắc Văn nhân kỷ niệm 100 năm ngày Báo chí cách mạng Việt Nam.

Không cần phải nổi bật, chỉ cần bền bỉ

Linh từng đạt IELTS 7.0 với kỹ năng Reading 8.0, là học sinh giỏi suốt 12 năm liền và từng đạt tổng kết 9.9 môn tiếng Anh vào cuối kỳ – một con số gần như tuyệt đối. Cô cũng từng đoạt giải học sinh giỏi tiếng Anh cấp huyện và thành phố trong nhiều năm. Bên cạnh tiếng Anh, Linh còn học thêm tiếng Trung để có thể đọc các tài liệu khu vực và mở rộng góc nhìn. Nhưng với cô, thành tích không nói lên tất cả. Những con số, đôi khi chỉ là mặt nổi. Điều quan trọng là quá trình dẫn đến những con số ấy – và cả điều xảy ra sau đó: mình làm gì với những gì đã học?

Dù không quá tự tin với kỹ năng viết, cô vẫn viết – bằng cảm nhận thật, bằng vốn sống lặng lẽ tích lũy từ những chuyến xe buýt sáng sớm đến tối muộn, từ những đêm lặng tiếng ngồi viết một kịch bản podcast hay chỉnh sửa một đoạn voice phóng sự. Mỗi dòng chữ đều là kết quả của nhiều giờ đọc, nhiều lần xóa, và cả nhiều khoảnh khắc hoài nghi. Nhưng cô vẫn tiếp tục – vì biết nếu không viết, thì sẽ không bao giờ tiến bộ.

Ngoài học tập, Linh còn dành thời gian tham gia các hoạt động thiện nguyện. Đó có thể là những buổi gây quỹ, đi đến các vùng khó khăn, hoặc đơn giản là ở lại hỗ trợ các sự kiện cộng đồng sinh viên. Cô không coi mình là “người truyền cảm hứng”, nhưng luôn sẵn sàng lắng nghe, sẻ chia, và góp phần nhỏ vào những điều lớn lao hơn mình. Với cô, những trải nghiệm đó nhắc mình rằng học không phải để vượt qua người khác, mà là để trở nên hữu ích – và trọn vẹn hơn với cuộc sống.

Song song với học thuật, Linh cũng dành tình cảm cho hội họa và tâm lý học. Vẽ giúp cô lắng lại, còn kiến thức tâm lý giúp cô hiểu cách con người vận hành cảm xúc – bao gồm cả chính mình. Những điều tưởng chừng “ngoài chuyên môn” ấy lại trở thành chất liệu để cô học tốt hơn, viết sâu hơn, và đồng cảm nhiều hơn. Đó là lý do cô có thể viết một bài phân tích chính sách đối ngoại với sự logic, nhưng vẫn đan cài được cảm xúc; viết một bản tin về xã hội nhưng vẫn giữ sự thấu cảm với nhân vật.

85638fe54d44fa1aa355-1751357808.jpg
Phương Linh chụp ảnh cùng NSƯT Hương Giang trong hội nghị nghiệm thu đề tài cấp cơ sở năm 2025 tại Trường Đại học Văn hóa Nghệ thuật Quân đội.

Viết để thấu hiểu, không viết để chứng minh

Linh từng góp mặt trong nhiều dự án: từ sản xuất dự án podcast “Mystory” về lịch sử, làm phóng sự về giới trẻ, thiết kế các ấn phẩm truyền thông, đến xây dựng kế hoạch truyền thông hay viết bình luận báo chí. Nhưng điều cô tự hào nhất không phải là số lượng sản phẩm, mà là việc bản thân đã đủ can đảm để bắt đầu – ngay cả khi chưa thật sự tự tin.

Cô từng viết đi viết lại một đoạn văn chỉ để thay đổi một cách diễn đạt. Cô từng thu đi thu lại một đoạn giọng đọc, dù không ai bắt. Và cô từng mất hàng giờ để tra một sự kiện lịch sử chỉ xuất hiện vài giây trong video. Những việc đó không ai nhìn thấy. Nhưng chính vì không ai nhìn thấy, cô lại càng cẩn trọng hơn. Vì cô tin, nếu mình còn đang học, thì ít nhất cũng hãy học một cách trung thực – với người đọc, với thầy cô, và với chính mình.

“Truyền thông giúp em kể lại lịch sử bằng ngôn ngữ của thế hệ mình. Còn Quan hệ quốc tế cho em cái nền để hiểu rằng: mọi lựa chọn – dù là của một người hay một quốc gia – đều có lý do, và đều đáng được lắng nghe.”

Một bước kiên trì, bằng vạn bước tiến bộ

Nếu có điều gì khiến người ta nhớ về Linh, thì đó không phải là sự nổi bật hào nhoáng, mà là sự chỉn chu âm thầm. Cô không đi nhanh hơn người khác, nhưng cố gắng đều đặn mỗi ngày – một chút. Không vượt trội về mọi mặt, nhưng biết mình cần gì và muốn theo đuổi điều gì đến cùng. Không thích đám đông, nhưng luôn sẵn lòng góp mặt khi cần một người làm việc thật.

Sự kiên trì của Linh không phô trương, không chạy theo nhịp vội vã ngoài kia. Nó đến từ bên trong – từ niềm tin rằng: học là hành trình của riêng mình. Mỗi ngày, chỉ cần tốt hơn hôm qua một chút. Mỗi tuần, chỉ cần dũng cảm bước tiếp dù có mệt mỏi. Và mỗi tháng, chỉ cần nhìn lại và thấy rằng mình đã không bỏ cuộc – thế là đủ.

“Em không nghĩ mình hơn ai cả. Chỉ là em kiên trì hơn bản thân của ngày hôm qua một chút.” Câu nói ấy, không hoa mỹ, nhưng đủ để nói lên cả một hành trình đang âm thầm lớn lên – từng ngày.

 

Hoàng Anh