Quảng cáo #38

Nhận thức và bao dung: Làm sao để sống hòa hợp trong thế giới va chạm nhãn quan?

Mỗi người sống trong một "khuôn" nhận thức riêng, tạo nên muôn triệu nhãn quan khác biệt, dẫn đến xung đột và mệt mỏi. Bài viết này phân tích gốc rễ của những va chạm đó và đề xuất 6 giải pháp thiết thực để chúng ta học cách chấp nhận thực tại, tiến gần hơn đến chữ "người" bằng lòng bao dung và khả năng khống chế cảm xúc. Chỉ khi thấu hiểu "nhân duyên" và "tuỳ duyên", ta mới thấy cuộc sống rộng và sâu hơn.

Gốc rễ của sự va chạm nhận thức

Triết lý "chuột ăn trộm không thấy sai, ruồi không thấy mình bẩn" là lời mở đầu sâu sắc cho bức tranh về nhận thức con người. Điều đó nhấn mạnh một sự thật không thể chối bỏ: mỗi cá nhân, dựa trên kinh nghiệm, hoàn cảnh sống (đói, mất mát, thất bại) và tầng bậc phát triển, đều xây dựng một "chân lý" riêng cho mình.

img-8974-1760606422.jpeg
Nhận thức và bao dung: Làm sao để sống hòa hợp trong thế giới va chạm nhãn quan?

Người ở "tầng thấp" (nhận thức thấp hoặc ít trải nghiệm, không cập nhật những tri thức mới) tin vào cách họ nghĩ là duy nhất, trong khi người ở "tầng cao" lại thấy điều đó ngây ngô. Chính sự khác biệt cố hữu này tạo ra muôn triệu va chạm nhãn quan, dẫn đến tranh cãi, mệt mỏi và tổn thương trong các mối quan hệ xã hội. Việc thấu hiểu sự khác biệt này, rằng mỗi người chỉ đang đứng ở một bậc thang nhận thức riêng, là bước đầu tiên để tiến tới sự hòa hợp và bớt phán xét.

Sự đa dạng trong "khuôn nhận thức" của con người chứa đựng một điểm mạnh không thể phủ nhận, đó chính là nguồn gốc vô tận của sáng tạo và sự phát triển của xã hội, ngăn chặn sự trì trệ. Mỗi sự khác biệt, như triết lý "mỗi người đều là thầy" đã dạy, đều là một bài học để chúng ta mở mang tư duy. 

Tuy nhiên, chính sự đa dạng này cũng tạo ra điểm yếu lớn nhất, khi cá nhân cố chấp áp đặt "chân lý" riêng, dẫn đến phán xét và thiếu bao dung, làm suy yếu sự đoàn kết và niềm tin trong cộng đồng. Trong bối cảnh thế giới đa chiều hiện tại, chúng ta có cơ hội vàng để học hỏi từ mọi người xung quanh ("người dưới cho ta thấy gốc dại, người trên cho ta thấy đường sáng"), từ đó mở rộng góc nhìn và tiến gần hơn đến sự trưởng thành, hoàn thiện chữ "người" bằng cách tích lũy tri thức và trải nghiệm đa chiều. 

Dù vậy, chúng ta luôn phải đối mặt với thách thức lớn là những xúc động và phán xét nhất thời. Nếu không kiểm soát, những cảm xúc này có thể gây tổn thương cho chính bản thân ta trước khi làm hại người khác, dẫn đến những quyết định sai lầm. Sự cố chấp vào nhãn quan hẹp hòi sẽ khiến chúng ta trở nên mệt mỏi và lãng phí năng lượng cho những tranh cãi vô bổ.

Để giải quyết vấn đề xung đột nhận thức, chúng ta cần phân tích qua lăng kính đánh giá điểm mạnh, điểm yếu, cơ hội và thách thức để đưa ra các giải pháp can thiệp.

Một số giải pháp cải thiện

Chúng ta cần học bài học chấp nhận thực tại, thấu hiểu sâu sắc "nhân duyên" (nguyên nhân sâu xa tạo nên hoàn cảnh, nhận thức của một người) và "tuỳ duyên" (tùy theo hoàn cảnh mà có sự can thiệp phù hợp).

Thứ nhất: Rèn luyện khả năng thấu cảm (empathy) để mở rộng "khuôn nhận thức" cá nhân. Thay vì ngay lập tức phán xét và cho rằng cách nghĩ của người khác là ngây ngô hay sai lầm, ta cần tập trung vào việc đặt mình vào vị trí và hoàn cảnh của họ. Hãy tự hỏi: "Điều gì trong quá khứ đã khiến họ có nhận thức, cảm xúc, và hành động như vậy?". Thấu hiểu rằng miếng ăn quan trọng hơn đạo lý với người từng đói, hoặc việc buông bỏ là cần thiết với người từng mất mát, sẽ giúp ta nhìn nhận hành động của người khác là "cách tồn tại" trong "khuôn" của họ. Đây là bước quan trọng nhất để bớt đi sự cố chấp và mệt mỏi trong các va chạm nhãn quan.

Thứ hai: Học cách khống chế cảm xúc và tránh những xúc động nhất thời. Hãy coi những phán xét nóng vội như "ngọn lửa", nếu không được kiểm soát sẽ làm bỏng chính tay ta trước khi thiêu rụi được kẻ thù. Giải pháp là thiết lập một "khoảng lặng nhận thức" giữa kích thích và phản ứng. Khi cảm thấy bức xúc, hãy thực hành kỹ thuật dừng lại, hít thở sâu, và lùi lại một bước để suy xét. Điều này giúp ta tránh đưa ra những lời nói hoặc hành động mang tính sát thương không cần thiết, cho phép lý trí can thiệp dựa trên nguyên tắc "tuỳ duyên", từ đó duy trì được sự bình tĩnh và sức mạnh nội tại.

Thứ ba: Chuyển hóa phán xét thành tò mò và học hỏi. Triết lý "mỗi cảnh đều là pháp, mỗi người đều là thầy" khuyến khích ta nhìn nhận mọi sự khác biệt không phải là mối đe dọa, mà là cơ hội để mở rộng góc nhìn. Thay vì cố gắng tranh cãi để chứng minh ai đúng ai sai, hãy tò mò tìm hiểu nguồn gốc nhận thức của đối phương. Người dưới cho ta thấy những "gốc dại" mà ta đã vượt qua; người trên cho ta thấy "đường sáng" mà ta đang hướng tới. Khi thấu hiểu sự khác biệt là tất yếu và hữu ích, ta sẽ đạt đến trạng thái "ngộ rồi, thì chẳng còn tranh", chỉ còn một cái nhìn rộng và sâu hơn về thế giới.

Thứ tư: Thực hành lòng bao dung như một hành động tự giải phóng. Bao dung không có nghĩa là đồng tình hay chấp nhận những hành vi sai trái, mà là sự thừa nhận rằng mỗi người đang ở một "bậc thang" nhận thức và trải nghiệm khác nhau, và ta không cần phải mang gánh nặng phải thay đổi họ. Việc chấp nhận sự khác biệt giúp giải phóng bản thân khỏi sự mệt mỏi của việc phán xét và so sánh liên tục. Khi đã buông được sự cố chấp vào "chân lý duy nhất" của mình, ta có thể dùng năng lượng đó để tiến gần hơn đến chữ "người", tức là sống với sự thiện lương, từ bi và mở lòng.

Thứ năm: Liên tục nâng cấp "bậc thang nhận thức" cá nhân thông qua tri thức và trải nghiệm. Sự trưởng thành không đến từ việc chỉ trích người khác, mà từ việc liên tục học hỏi và dấn thân. Người từng "gãy" mới biết đứng lại khó gấp trăm lần bước tiếp; người từng "mất" mới hiểu giữ không bằng buông. Đa dạng hóa trải nghiệm sống giúp ta tích lũy các nhãn quan khác nhau, từ đó tăng khả năng thấu hiểu và giảm sự cứng nhắc. Bằng cách chủ động mở rộng thế giới quan, ta sẽ tự động có cái nhìn bao quát hơn, giảm thiểu sự tự tin thái quá vào những gì mình đang biết.

Thứ sáu: Thiết lập ranh giới giao tiếp dựa trên sự tôn trọng. Chấp nhận và bao dung sự khác biệt là cần thiết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chịu đựng sự tiêu cực hay thiếu tôn trọng. Khi một nhãn quan quá đối lập và gây tổn thương liên tục, giải pháp "tuỳ duyên" can thiệp chính là giữ một khoảng cách an toàn và lành mạnh. Ta cần học cách nói "không" hoặc lùi lại một bước một cách lịch sự, thay vì cố gắng thay đổi người không muốn thay đổi. Đây là cách bảo vệ năng lượng và sự bình yên của bản thân, thể hiện sự bao dung với chính mình trong mối quan hệ với những người không thể hòa hợp.

Kết luận

Sự va chạm của muôn triệu nhãn quan là bản chất của thế giới. Việc trưởng thành thực sự là quá trình tiến gần đến chữ "người" bằng cách để lòng rộng mở, chấp nhận thực tại và thấu hiểu "nhân duyên - tuỳ duyên". Khi ta nhìn nhận mỗi cảnh là pháp, mỗi người là thầy, ta sẽ chuyển từ trạng thái "tranh cãi, mệt mỏi" sang "rộng hơn, sâu hơn". Bài học lớn nhất không phải là thay đổi người khác, mà là làm chủ nhận thức và cảm xúc của chính mình, để sống an nhiên và bao dung hơn trong những khác biệt.

Vương Xuân Nguyên